Rối loạn hoảng sợ (Panic disorders) và các cơn hoảng loạn (panic attacks) là gì?

Related Articles

Cơn bồn chồn ( panic attacks ) hoàn toàn có thể xảy ra vì nhiều nguyên do như stress / stress, thao tác quá sức, thưởng thức mất đi người thân trong gia đình, trục trặc trong mái ấm gia đình, gặp tai nạn thương tâm, sinh con, sau phẫu thuật, v.v … Nhưng vào thời gian bạn bị “ tiến công ” lần tiên phong, bạn sẽ cho rằng mình vẫn ổn và có vẻ như chẳng có nguyên do gì rõ ràng cho cơn bồn chồn đó cả. Những lần tiếp sau cũng sẽ đều có vẻ như xảy đến một cách ngẫu nhiên, không đoán trước được. Song hiện giờ đã có những vật chứng rõ ràng về việc chứng lo âu ( anxiety ) và chứng hoảng sợ ( panic ) hoàn toàn có thể có link với nhau về gen / di truyền .

Những người chưa từng trải nghiệm cơn bồn chồn cho rằng đó chỉ là cảm xúc căng thẳng mệt mỏi hay lo âu, nhưng trên trong thực tiễn những cơn hoảng sợ đều đáng sợ và áp lực đè nén hơn thế rất nhiều. Lấy thang đo từ 1 đến 10, nếu cảm xúc căng thẳng mệt mỏi lo ngại là mức độ 3, thì một cơn hoảng sợ tổng lực sẽ nhấn chìm bạn ở mức độ 11 !

Chuyện thường xảy ra tiếp theo là bạn sẽ liên kết những cơn hoảng loạn với các hoạt động hay địa điểm mà bạn trải nghiệm chúng, và bạn bắt đầu muốn tránh lại rơi vào những tình huống này. Rắc rối bắt đầu nảy sinh từ đây, khi mỗi lần bạn lâm vào tình huống đã từng gây ra cơn hoảng loạn, bạn tự động cho rằng chắc chắn chúng sẽ xảy ra lần nữa và bạn bắt đầu sống lại cảm giác lúc ấy. Điều này có thể dẫn đến chứng sợ khoảng rộng (agoraphobia) và hạn chế các hoạt động trong sinh hoạt thường ngày.

Chứng Rối loạn Hoảng sợ ( Panic Disorders ) hoàn toàn có thể rất đáng sợ, nó hoàn toàn có thể khiến bạn cảm thấy bất lực và chán nản, dù là bản thân bạn đang phục sinh từ chứng bệnh này, hay bạn sống cùng người đang phải thưởng thức chúng .

Thông thường, những người mắc chứng này sẽ không hề tự nói rằng họ ‘ biết ’ họ sẽ ngất xỉu hay ‘ tôi sẽ bị đau tim mất ’. Hãy xem phần “ Các triệu chứng ” ( bài sẽ được đăng trong tương lai gần ) để đọc thêm về lý giải cho những cảm xúc khi ấy. Xin hãy đọc phần “ Tự giúp bản thân ” ( bài sẽ được đăng trong tương lai gần ) với những thông tin rất có ích để đối phó với những cơn bồn chồn .

Vì những cơn hoảng sợ tiến công rất nhanh, nguyên do kích hoạt cũng không rõ ràng, thường sẽ có rất ít cảnh báo nhắc nhở về thời gian chúng sắp xảy ra. Do đó cũng không quá bất ngờ khi những người mắc chứng rối loạn hoảng sợ rất hay tránh những trường hợp mà họ nghĩ hoặc ‘ biết trước ’ rằng chúng sẽ gây ra cơn hoảng sợ. Điều này dễ dẫn đến việc sợ hãi những trường hợp hay những khu vực mà trước đó đã gây ra stress lo âu, và từ đó người bệnh sẽ tìm mọi cách để chạy trốn. Đó chính là chứng sợ khoảng rộng ( agoraphobia ) đã được nhắc đến ở trên. Vấn đề ở đây là sẽ phải mất hàng tháng trời, thậm chí còn hàng năm trời để hướng dẫn lại cá thể đó, rằng chính những tâm lý, những giả thiết của họ mới là nguyên do gây ra cơn hoảng sợ, chứ những hoạt động giải trí và khu vực gắn với chúng không hề có lỗi. Nhưng vẫn sẽ mất rất nhiều thời hạn để người bệnh hoàn toàn có thể lặp lại hoạt động giải trí hay quay lại khu vực đó .

Trong khi không dễ để hoàn toàn có thể nhận được sự chăm nom y tế thích hợp và nhanh gọn, thì quy trình từ chứng stress lo âu đến bồn chồn và tiếp nối đuôi nhau là chứng sợ khoảng rộng ( agoraphobia ) hoàn toàn có thể tiến triển rất nhanh nếu không có can thiệp hay giúp sức .

Nói từ kinh nghiệm tay nghề bản thân, tôi luôn tránh vận động và di chuyển bằng phương tiện đi lại công cộng vì trong một lần trước đó đi taxi, có một vài sự cố đã xảy ra khiến tôi rất là kinh hãi, từ đó tôi luôn liên hệ phương tiện đi lại công cộng với sự sợ hãi và hoảng sợ. Rắc rối mở màn lan ra, gồm có mọi loại tàu điện, tàu hỏa, xe buýt, xe khách, để rồi sau cuối tôi thậm chí còn đã không hề đi được xe nếu bản thân mình không phải là người cầm lái. Vấn đề này hiện vẫn đang cản trở đời sống của tôi. Tôi đang tự lái xe được nhưng chắc như đinh rắc rối sẽ không dừng lại ở đó !

Đã từng có lần có người bảo tôi cứ thử “ mặc kệ, ngồi yên nghe động tĩnh ” của một cơn hoảng sợ để xem nó hoàn toàn có thể thực sự tệ đến đâu, nó sẽ xuống đến mức độ chạm đáy để rồi không hề tệ hơn được nữa, và bạn sẽ “ tự động hóa ’ mở màn bình tĩnh lại .

Nếu bạn đang mắc phải chứng lo âu nặng hay phải chịu đựng nhiều cơn bồn chồn liên tục, nhưng bạn không biết gì về những chứng này, rất hoàn toàn có thể bạn sẽ đến với hàng loạt những bác sĩ hay những khoa Cấp Cứu và Tai Nạn với một cơ số triệu chứng bạn biết được khi tự chẩn đoán bệnh. Để rồi ở đầu cuối chỉ nhận được câu vấn đáp rằng khung hình của bạn không có yếu tố gì về sức khỏe thể chất cả, ngoài những bạn không nhận được bất kể sự trợ giúp, thông tin hay giải pháp gì. Và bạn đi đến Tóm lại là mình đang mắc phải một căn bệnh kinh điển, bí hiểm hoàn toàn có thể giết chết bạn bất kể khi nào mà y học phải bó tay không tìm ra được. Bạn càng thực thi nhiều xét nghiệm kiểm tra với càng nhiều chiêu thức điều trị mà vẫn được chẩn đoán là thông thường, Kết luận của bạn càng được củng cố, sự sợ hãi ( đi kèm là những cơn bồn chồn ) tiến công bạn càng lúc càng tồi tệ. Điều này sau cuối hoàn toàn có thể dẫn đến chứng sợ khoảng rộng ở mức độ nghiêm trọng nhất, không hề rời khỏi môi trường tự nhiên hoạt động và sinh hoạt ( nhà tại ) .

Đừng vội bỏ cuộc nhé ! Hãy đọc những mục khác để hiểu thêm và nhận được những sự trợ giúp bạn đang cần .

Chứng rối loạn hoảng sợ được chẩn đoán khi một cá thể có bốn, hay nhiều hơn bốn cơn bồn chồn ( panic attack ) trong vòng một tháng, hay sau khi thưởng thức cơn hoảng sợ lại có một thời hạn dài ( khoảng chừng một tháng ) sống trong sự sợ hãi những cơn bồn chồn hoàn toàn có thể xảy ra. Chứng rối loạn hoảng sợ là Lever tiếp theo của những cơn bồn chồn, và nếu bạn được chẩn đoán là mắc chứng rối loạn hoảng sợ chứ không phải chỉ là bị tiến công bởi những cơn hoảng sợ riêng không liên quan gì đến nhau, chứng này thường được ghi nhận là khó chữa khỏi hơn .

Ảnh hưởng về lâu dài hơn của bệnh là gì ? Nếu chứng rối loạn hoảng sợ không được chữa trị đúng đắn và hiệu suất cao, người bệnh sẽ không hề thao tác và hoạt động và sinh hoạt thông thường ở nơi thao tác hay ở nhà. Điều này hoàn toàn có thể gây ra những ảnh hưởng tác động xấu đi đến những mối quan hệ, chuyện học tập, việc làm và những sự kiện quan trọng khác trong đời sống của cá thể đó .

Khi gặp nguy hại, khung hình sẽ có phản ứng tự nhiên ‘ đánh hay chạy ’ ( ‘ fight or flight ’ ). Khi một cá thể nhận thức được mối rình rập đe dọa hay nguy cơ tiềm ẩn, mạng lưới hệ thống thần kinh tự trị sẽ được kích thích, giúp cá thể đó thoát khỏi trường hợp gian truân. Nhưng cơn hoảng sợ ( panic attacks ) xảy ra khi mạng lưới hệ thống thần kinh thực vật của khung hình bị kích hoạt mà không vì bất kể một nguyên do rõ ràng nào – một “ báo động giả ”, chỉ có điều nó cho ta cảm xúc giống như thật .

Khi bạn đã được chẩn đoán mắc phải những cơn bồn chồn hay chứng rồi loạn hoảng sợ, bước tiếp theo cần làm là gì ?

Điều quan trọng là bạn hiểu được chẩn đoán là gì và nó dẫn đến những hệ lụy gì. Tin tốt là chứng này không phải bệnh nan y và người bệnh vẫn có thể phục hồi, nhưng sẽ là một cuộc đấu tranh khó khăn và lâu dài, có thể mất đến hàng năm trời để hồi phục. Được rồi, đây là tình huống xấu nhất có thể xảy ra nhưng đó là một tình huống thực tế, vì sẽ thật ngây thơ khi cho rằng bạn có thể hồi phục hoàn toàn chỉ trong vài tuần. Vâng, có người phục hồi được trong vòng vài tuần nhưng cũng có những người bệnh phải mất nhiều năm để vượt qua mọi ảnh hưởng của hoảng loạn. Tôi bị bệnh từ năm 1993, và tôi hiểu phục hồi là công việc khó khăn đến mức nào.

Vấn đề lớn nhất so với hầu hết mọi người là họ bị xấu hổ bởi căn bệnh này ( giống như tôi ), họ xem nó như một dạng rối loạn thần kinh hay một điểm yếu, và đó không phải kiểu chuyện bạn muốn kể tự do với mọi người. Bạn nên mở màn học cách gật đầu, rằng bệnh của bạn không phải là điều đáng xấu hổ, nó bắt nguồn từ những trục trặc hỏng hóc của những thụ thể trong mạng lưới hệ thống thần kinh TW, cũng giống như việc bạn mắc cảm cúm khi hệ miễn dịch của bạn bị suy yếu. Hiểu được nguyên do gây bệnh và gật đầu nó, là bạn đang đi những bước tiên phong trên con đường hồi sinh của mình rồi .

Phần thưởng cũng xứng danh với những nỗ lực mà bạn đã bỏ ra lắm, nhưng bạn PHẢI sẵn sàng chuẩn bị để nhìn nhận và xử lý yếu tố, cũng như gật đầu sự giúp sức .

Khi bệnh được phát hiện trong quá trình đầu, những thực trạng muộn hơn ( và phức tạp hơn ), gồm có trầm cảm, lạm dụng rượu và chứng sợ khoảng rộng, hoàn toàn có thể tránh được. Vì vậy điều quan trọng là bạn và bác sĩ của bạn nhận ra những thực trạng bắt đầu vào và bắt tay vào điều trị ngay lập tức .

Nhìn lại mới thấy đúng là hay thật. Tôi đã phải chịu những cơn hoảng sợ trong gần một năm trời trước khi bác sĩ chính thức chẩn đoán tôi bị bệnh gì, sau đó mới khởi đầu thực thi điều trị. Những lần đầu đi khám và lý giải toàn bộ mọi triệu chứng, để rồi tôi chỉ nhận được câu vấn đáp “ Ăn nhiều bánh mỳ nâu vào ” ! ( * ) Nghe thì vui nhộn nhỉ, nhưng mỗi lần đi gặp bác sĩ rồi bị gạt phăng đi như vậy, tôi ra về mà chỉ cảm thấy chắc như đinh mình phải bị làm thế nào rồi, vì cái cảm xúc kinh điển mà tôi phải trải qua không hề thông thường chút nào .

Khi nhận thức được mình đang phải đương đầu với cái gì, tôi mở màn triển khai điều trị nhưng đã quá muộn để trấn áp những cơn hoảng sợ, tôi đi đến mắc chứng rối loạn hoảng sợ và chứng sợ khoảng rộng .

Tác giả : Meg – nomorepanic.co.uk

Người dịch : Leng Keng

Dịch tranh : Khánh Linh

Share this:

    Thích bài này:

    Thích

    Đang tải …

    More on this topic

    Comments

    LEAVE A REPLY

    Please enter your comment!
    Please enter your name here

    Advertismentspot_img

    Popular stories