Tulpa là gì ? Thí nghiệm về ý nghĩ tạo ra Tulpa ! (Có thật nhé) – MysTown

Related Articles

Tulpa là một hình thức niềm tin rèn luyện bằng trí não để tạo ra một thực thể siêu nhiên cực mạnh, Tulpa của mỗi người là khác nhau, nhưng hầu hết là tiến hóa thành dạng thực thể to lớn, ngón tay dài và sắc bén. Một số ít người thì tạo ra được những Tulpa có năng lượng siêu nhiên khác .

Tulpa được nhắc đến rất nhiều trong series tổ chức triển khai 0440, được những nhà khoa học tạo ra để chống lại những thực thể xấu xa do con người triệu hồi hoặc đến từ chiều khoảng trống khác. Các bạn hoàn toàn có thể tìm hiểu thêm thêm về mục tổ chức triển khai 0440 trên Mystown 🙂

Năm ngoái, tôi đã dành 6 tháng tham gia vào (một sự kiện mà tôi được bảo đó là) 1 thí nghiệm về tâm lý học. Tôi tìm thấy tin quảng cáo trên tờ báo địa phương. Nội dung là tìm kiếm những ai có trí tưởng tượng tốt và muốn kiếm nhiều tiền. Đó là mẩu rao vặt duy nhất trong tuần đó mà tôi có khả năng đáp ứng nên tôi đã gọi cho họ và được hẹn phỏng vấn.

Họ bảo tôi rằng tất cả những gì tôi phải làm là ở 1 mình trong 1 căn phòng với các cảm biến gắn trên đầu có tác dụng đọc sóng não (thăm dò hoạt động của não – brain activity), và đồng thời tôi phải tưởng tượng ra 1 bản thể khác của chính mình. Họ gọi bản thể đó là “Tulpa”.

Chuyện đó có vẻ như khá thuận tiện, và tôi đồng ý chấp thuận ngay khi họ cho biết số tiền tôi sẽ được nhận. Ngày hôm sau, tôi khởi đầu tham gia thí nghiệm. Họ đưa tôi đến một căn phòng thông thường, có 1 chiếc giường, rồi gắn những cảm ứng lên đầu tôi. Chúng liên kết với chiếc hộp đen nhỏ để trên chiếc bàn cạnh đó. Rồi họ lại nói với tôi về quy trình tưởng tượng ra bản thể chính mình, cũng kèm theo rằng nó sẽ rất nhàm chán. Thay vì đi loanh quanh phòng thì tôi sẽ tưởng tượng bản thể của mình đi quanh phòng, hoặc thử tương tác với nó. Ý tưởng là giữ nó bên tôi hàng loạt thời hạn tôi ở trong phòng .

Vài ngày đầu thì cũng có chút rắc rối. Khó làm chủ hơn là những gì tôi đã từng làm trước đây. Tôi mường tượng ra bản thể của mình được khoảng chừng vài phút rồi phân tâm ngay sau đó. Tuy nhiên tới ngày thứ tư, tôi đã hoàn toàn có thể giữ sự hiện hữu của nó trong suốt 6 h. Các nhà nghiên cứu bảo tôi đã làm rất tốt .

Tuần thứ hai, họ cho tôi tới căn phòng khác, với những bức tường gắn loa. Họ bảo tôi rằng họ muốn xem liệu tôi có thể tiếp tục nghĩ đến Tulpa ngay cả khi bị mất tập trung bởi nhiều yếu tố khác hay không. Âm nhạc (từ những cái loa) khá là chói tai, hỗn loạn và khó nghe. Chúng là quá trình tập trung tưởng tượng khó hơn nhưng rồi tôi cũng làm được. Tuần kế tiếp, họ phát những âm thanh hỗn tạp và khó nghe hơn nữa, rồi những đoạn lặp đi lặp lại, tiếng chuông điện thoại quay số cổ lỗ, tiếng nói từ khàn đục bằng một ngôn ngữ xa lạ nào đó… Tôi thì đơn giản cười vào chúng, tôi đã quá thành thạo tiến trình này rồi.

Sau khoảng chừng 1 tháng, tôi mở màn thấy chán. Để tăng hứng thú cho việc làm, tôi mở màn tương tác với bản thể của mình. Chúng tôi trò truyện, chơi oẳn tù tì, hoặc tôi cho nó nhảy breakdance, làm trò hoặc bất kỳ điều gì tôi thấy thích. Tôi có hỏi những nhà điều tra và nghiên cứu liệu những trò lố của tôi có tác động ảnh hưởng gì đến điều tra và nghiên cứu của họ không, họ chỉ khuyến khích tôi liên tục .

Thế là chúng tôi chơi, giao tiếp, và mọi chuyện khá là vui trong một thời gian. Sau đó thì nó bắt đầu trở nên kì quặc. Một hôm, tôi kể nó nghe về cuộc hẹn đầu tiên của mình và nó chữa lỗi trong câu chuyện đó. Tôi thì nói rằng mình đã mặc áo màu vàng hôm đó nhưng nó thì khẳng định đó là áo màu xanh. Tôi nghĩ lại về điều đó trong vài giây và nhận ra là nó nói đúng. Điều đó làm tôi rùng mình, sau buổi thí nghiệm đó, tôi kể cho nhà nghiên cứu. Họ giải thích: “Cậu đang sử dụng dạng thức ý nghĩ (thought-form) để truy cập vào tiềm thức của chính cậu mà thôi. Cậu đã biết ở mức độ nào đó rằng cậu nhầm, và tiềm thức đã giúp chỉnh lại lỗi đó“.

Điều làm tôi sợ giờ đùng một cái lại thành niềm vui mới. Tôi trò chuyện với tiềm thức của chính mình. Mất chút tập luyện, nhưng tôi thấy rằng tôi hoàn toàn có thể hỏi Tulpa của mình và truy vấn được vào mọi dạng ký ức. Tôi hoàn toàn có thể khiến nó trích dẫn lại hàng trang nguyên văn của những cuốn sách tôi từng đọc chỉ 1 lần, nhiều năm trước, hoặc những thứ được dạy mà tôi đã quên ngay khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Điều này thật mê hoặc .

Đó cũng là lúc tôi khởi đầu gọi ra bản thể của mình ngay cả bên ngoài TT thí nghiệm. Ban đầu thì không tiếp tục, nhưng rồi tôi đã quá quen với việc tưởng tượng ra nó hàng ngày. Cho nên không thấy nó thì tôi lại thấy không quen. Khi nào chán rồi lại gọi nó ra. Cuối cùng tôi gọi nó ra gần như mọi lúc mọi nơi. Khá là buồn cười khi mang theo nó như một người bạn vô hình dung. Tôi mang theo nó khi đi gặp bạn hữu, đi thăm mẹ, thậm chí còn là trong cả 1 cuộc hẹn hò. Tôi vẫn thủ thỉ với nó mà không làm mọi người bận tâm .

Nghe có vẻ lạ lùng nhưng khá thú vị. Nó giống như một kho lưu trữ mọi thứ tôi đã từng biết, và cả mọi thứ tôi đã từng quên. Nó còn có một sự nắm bắt khó hiểu về tất cả những chi tiết nhỏ nhất thuộc về ngôn ngữ hình thể (body language) mà tôi chưa từng nhận ra là mình có thể thực hiện. Khi nó theo tôi đến cuộc hẹn, tôi nghĩ sự việc sẽ kết thúc tồi tệ thôi nhưng hóa ra ngược lại. Cô gái kia cười nhiều hơn trước những câu đùa của tôi, chăm chú nghe tôi nói hơn, và nhiều điều nhỏ nhặt khác nữa. Tóm lại buổi hẹn diễn ra tốt đẹp hơn là tôi có thể tự mình thực hiện.

Đó là thời gian tôi tham gia thí nghiệm được 4 tháng. Những nhà điều tra và nghiên cứu tiếp cận tôi sau buổi thao tác và hỏi liệu tôi hoàn toàn có thể ngừng tưởng tượng về bản thể kia nữa không. Tôi khước từ, họ có vẻ như hài lòng. Tôi hỏi nhỏ bản thể của mình xem liệu điều gì khiến họ hỏi thế, nhưng nó chỉ nhún vai và bỏ lỡ. Tôi cũng bỏ lỡ luôn .

Tôi mở màn xa rời đời sống thực từ lúc đó. Tôi gặp khó khăn vất vả trong việc tiếp xúc với mọi người. Tôi tự thấy ai cũng quá mơ hồ về bản thân họ, trong khi tôi thì khác. Tôi hiểu hết về bản thân mình, và ngay cả khi không biết tôi hoàn toàn có thể đơn thuần tìm được câu vấn đáp từ bản thể của mình .

Một cậu bạn đến gặp tôi vào đêm hôm đó. Cậu ta gõ cửa đến khi tôi đáp lại. Sau khi vào phòng, cậu ta xả 1 tràng, nào là “Đồ tồi, tao gọi cho mày hàng tuần nay rồi, mà mày ko thèm trả lời?!” “Có cđg xảy ra với mày vậy?”

Tôi chuẩn bị xuống nước và xin lỗi cậu bạn, và còn định mời cậu ta 1 chầu đêm nay để hàn huyên. Nhưng tulpa thì không, “đánh đi”, nó bảo, và trước khi tôi hiểu chuyện gì đang diễn ra, cơ thể tôi đã làm xong rồi. Tôi thấy cậu bạn máu mũi đầm đìa, ngã xuống sàn. Sau đó lồm cồm bò dậy và chúng tôi lao vào đánh nhau một trận. Tôi trở nên nóng nảy và tán nhẫn hơn bao giờ hết, tôi hạ gục cậu ta rồi đá thêm mấy cú vào mạng sườn. Cậu ta nằm đó quằn quại và rên rỉ.

Cảnh sát đến sau đó vài phút. Tôi nói với họ rằng cậu bạn kia mới là người gây sự trước. Và sự thật là cậu ta không có mặt ở đó để bác bỏ lời của tôi (đưa đi bệnh viện rồi còn đâu) nên cảnh sát cảnh cáo rồi thả tôi đi. Tulpa cười gằn từ đầu đến cuối và cả đêm đó chúng tôi say sưa bàn về chiến thắng cũng như việc tôi đã đánh gục bạn mình như thế nào.

Sáng hôm sau thì khác, soi lại mình trong gương với những vết bầm trên mắt và đôi môi sứt mẻ, tôi nhận ra rằng nó mới là kẻ động thủ chứ không phải tôi. Nó đã giận dữ và hành dung người bạn của tôi đêm qua. Rồi bản thể của tôi xuất hiện và thuyết phục tôi rằng cậu bạn kia là thừa thãi. “Từ giờ mi không cần bạn bè, và cũng chẳng cần ai hết”.

Tôi cố trình bày điều này với các nhà nghiên cứu nhưng họ cười lớn và nói “Cậu không thể sợ cái thứ do chính cậu tưởng tượng ra được”. Trong khi ông ta nói thế, nó đứng phía sau gật gật cái đầu và cười khẩy với tôi. Tôi cố tin vào điều nhà nghiên cứu nói, rằng nó chỉ là sản phẩm tưởng tượng mà thôi. Nhưng càng ngày tôi càng thấy lo lắng hơn về nó. Giờ trông nó cao lớn hơn, và độc ác hơn trước. Mắt nó chau lại 1 cách quỷ quyệt, nụ cười đầy vẻ tàn ác.

Không có việc làm nào đáng để tôi từ bỏ tâm lý mình cả. Nếu nó đã ra ngoài tầm trấn áp, thì tôi sẽ hạ nó. Thực tế tôi đã quá quen với việc tưởng tượng ra nó mọi lúc, tiến trình đó đã trở thành tự động hóa so với tôi nên giờ tôi lại phải học cách để không tưởng tượng ra nó nữa. Cũng mất vài ngày, nhưng có vẻ như tôi cũng làm được không ít. Tôi đã hoàn toàn có thể rời bỏ nó trong vòng 1 tiếng đồng hồ đeo tay trong ngày. Tuy nhiên mỗi lần trở lại, nó lại ghê rợn hơn. Làn da nó xám xanh đi, răng thì nhọn lên. Hắn rít, lầm bầm, nguyền rủa và rình rập đe dọa … Thứ âm thanh chói tai và khó nghe trước đây tôi thưởng thức ở phòng thí nghiệm giờ luôn đi kèm với sự hiện hữu của nó. Ngay cả khi tôi về nhà, thư giãn giải trí và nằm xuống, ko tập trung chuyên sâu, không tưởng tượng về nó, cái âm thanh đó vẫn lẩn khuất đâu đây .

Tôi vẫn xuất hiện ở phòng nghiên cứu và điều tra 6 h / ngày vì tôi cần tiền. Và tôi cũng nghĩ rằng họ không biết được tôi đã ko còn tưởng tượng ra bản thể của mình trong khoảng chừng thời hạn đó nữa. Nhưng đó cũng chỉ là tôi nghĩ thế thôi. Họ biết. Một hôm sau phiên thao tác, khoảng chừng 5 tháng rưỡi tính từ lúc đầu, 2 gã to khỏe bắt lấy tôi đè xuống, rồi ai đó trong bộ đồ trắng vào và tiêm cho tôi thứ gì đó .

Tôi tỉnh dậy thấy mình bị trói trên giường, âm nhạc vang vọng cả phòng, và bản thể kia đứng đó cười khúc khích. Nó ko còn trông giống hình người nữa rồi. Khuôn mặt nó vặn vẹo lại. Tròng mắt lọt thỏm vào sâu bên trong trông như của xác chết. Nó lại cao to hơn trước nữa. Tay nó vặn xoắn, những móng tai dài ngoằng như móng vuốt dã thú. Tôi cố đuổi hắn ra khói tâm lý mình nhưng không hề tập trung chuyên sâu vào việc đó. Hắn chồm tới, đè lên tôi, tôi không hề cử động .

“Bọn họ chích cho mày toàn thứ hay nhỉ? Tâm trí mày ra sao rồi? Rất mơ hồ phải không nào?” Hắn áp xuống gần, rồi lại gần hơn và nói. Hơi thở của hắn như mùi thịt thối. Tôi lại cố xóa hắn khỏi đầu nhưng vô ích.

Những tuần tiếp nối rất tồi tệ. Rất liên tục, ai đó trong bộ áo bác sĩ lại đến và tiêm vào tôi thứ gì đó hoặc ép tôi uống thuốc viên. Họ khiến tôi luôn ở trạng thái mê man, không tỉnh táo và không hề tập trung chuyên sâu được. Thậm chí đôi lúc còn trong trạng thái ảo giác và mê sảng. Dạng thức ý nghĩ kia vẫn ở đó, liên tục nhạo báng. Hắn ta tương tác với ảo giác của tôi, hoặc là hoàn toàn có thể chính hắn tạo ra chúng. Tôi ảo giác thấy mẹ mình tới, la mắng mình và rồi hắn cắt đứt cổ họng bà, máu bắn đầy người tôi. Nó thật đến nỗi mà tôi hoàn toàn có thể nếm được cả vị của máu .

Những bác sĩ không nói lời nào. Tôi van xin, hô hoán, nhu yếu câu vấn đáp. Nhưng họ không hề nói với tôi. Họ có vẻ như trò chuyện với tulpa, bản thể kia. Tôi không biết nữa, tôi quá mê man và rối bời tâm lý nên hoàn toàn có thể đó cũng chỉ là ảo giác. Nhưng tôi nhớ là họ có chuyện trò với hắn. Tôi ngày càng có 1 sự tin yêu kỳ lạ vào việc tôi mới là dạng thức ý nghĩ, còn hắn đã là thật. Hắn ta củng cố thêm sáng tạo độc đáo đó trong đầu tôi vào đôi lúc, nhưng lại trêu trọc và châm biếm tôi vào lúc khác .

Còn một chuyện nữa tôi cũng mong chỉ là ảo giác. Đó là hắn hoàn toàn có thể chạm vào tôi. Có thể làm tôi đau. Hắn chọc và huých vào tôi mỗi khi hắn thấy tôi không đặt sự quan tâm vào hắn. Hắn còn cào vào tay tôi để lại những vệt xước dài mà tôi vẫn thường tự nhủ chỉ là một phần của ảo giác mà hắn tạo ra mà thôi .

Một hôm, hắn kể tôi nghe câu chuyện hắn sẽ sát hại những người tôi thương yêu ra sao. Bắt đầu từ em gái tôi, hắn dừng lại, và nét tàn bạo hiện rõ trên gương mặt hắn, tay hắn vươn ra chạm đầu tôi như mẹ tôi thường làm khi tôi sốt. Chững lại một lúc, hắn cười bảo “Mọi ý nghĩ đều sáng tạo”. Rồi hắn bước ra khỏi cửa.

3 giờ sau, tôi lại bị tiêm, và ngất đi. Tỉnh dậy không bị khống chế, tôi nhỏm dậy và đi tới cửa, nó không khóa. Tôi bước ra hiên chạy trống rỗng và chạy. Tôi ngã không chỉ một lần, nhưng cũng đến được cầu thang và thoát khỏi tòa nhà. Rồi tôi gục xuống, khóc nức nở như một đứa trẻ. Rất mỏi mệt nhưng sau cuối tôi cũng về được đến nhà. Khóa hết cửa, chèn thêm thanh chắn ngang, đi tắm rồi làm 1 giấc đến hơn 1 ngày sau mới tỉnh. Xong rồi. Tôi nghĩ là đã xong, tôi nhốt mình trong phòng cả tuần liền, nhưng cảm xúc lâu như cả thế kỷ. Trước đó, tôi đã xa rời đời sống thông thường quá lâu nên thậm chí còn chẳng ai hay biết về sự biến mất của tôi lúc đó .

Cảnh sát chẳng tìm thấy gì cả. Viện điều tra và nghiên cứu trống rỗng khi họ đến khám xét. Các dấu vết trên sách vở chẳng đi đến đâu cả. Tên tuổi của mấy nhà điều tra và nghiên cứu mà tôi biết toàn là biệt danh. Thậm chí số tiền tôi được nhận cũng không để lại manh mối gì .

Tôi phục hồi tương đối tốt. Nhưng tôi không mấy khi rời khỏi nhà. Mỗi khi rời khỏi nhà là tôi lại bị sợ hãi hoảng loạn. Tôi mất ngủ thường xuyên và mỗi khi ngủ lại gặp ác mộng. Tôi vẫn tự nhủ ta đã sống sót, mọi việc qua rồi.

Hôm nay thì không. Tôi nhận được điện thoại cảm ứng của mẹ 3 ngày trước. Có 1 thảm kịch. Em gái tôi là nạn nhân cuối trong một vụ sát hại đẫm máu, công an thông tin. Đám tang diễn ra chiều nay, nó được thực thi ổn thỏa, tôi nghĩ thế. Tôi hơi mất tập trung chuyên sâu. Tất cả những gì tôi đang nghe thấy là âm thanh đến từ một khoảng cách xa xăm nào đó. Chói tai, hỗn loạn, gào rít, rồi cả tiếng nhưng chuông điện thoại thông minh quay số. Rồi âm thanh đó lại lớn hơn, mỗi lúc một lớn …

Nguồn :Vnsharing

@ Silent

More on this topic

Comments

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Advertismentspot_img

Popular stories