Tổ chức Hợp tác Hồi giáo – Wikipedia tiếng Việt

Related Articles

Tổ chức Hợp tác Hồi giáo (tiếng Ả Rập: منظمة التعاون الإسلامي) (viết tắt theo tiếng Anh: OIC) là một tổ chức quốc tế được thành lập vào năm 1969, gồm 57 quốc gia thành viên. Tổ chức tuyên bố bản thân là “tiếng nói tập thể của thế giới Hồi giáo” và hoạt động nhằm “duy trì và bảo hộ lợi ích của thế giới Hồi giáo trên tinh thần xúc tiến hòa bình và hài hòa quốc tế”.[1]

Tổ chức Hợp tác Hồi giáo có phái đoàn thường trực tại Liên Hiệp Quốc và Liên minh châu Âu. Các ngôn từ của Tổ chức Hợp tác Hồi giáo là tiếng Ả Rập, tiếng Anh và tiếng Pháp .

Lịch sử và tôn chỉ[sửa|sửa mã nguồn]

Kể từ thế kỷ XIX, một số ít nhân sĩ Hồi giáo khao khát về một hội đồng nhằm mục đích ship hàng những quyền lợi chung của quốc tế Hồi giáo về chính trị, kinh tế tài chính, và xã hội. Sự kiện Đế quốc Ottoman và thể chế Khalifah sụp đổ sau Chiến tranh quốc tế thứ nhất để lại khoảng trống về một thể chế liên Hồi giáo. Thất bại của những vương quốc Hồi giáo trong Chiến tranh Sáu ngày năm 1967 càng triển khai nhu yếu này. Các chỉ huy của những vương quốc Hồi giáo tụ họp tại Rabat, Maroc để xây dựng Tổ chức Hội nghị Hồi giáo vào ngày 25 tháng 9 năm 1969. [ 1 ]

Trong hiến chương, OIC ghi rằng mục tiêu của mình là bảo tồn các giá trị xã hội và kinh tế Hồi giáo; xúc tiến tình đoàn kết trong các quốc gia thành viên; gia tăng hợp tác trong các lĩnh vực xã hội, kinh tế, văn hóa, khoa học và chính trị; kiên trì hòa bình và an ninh quốc tế; và đề xướng giáo dục, đặc biệt là trong các lĩnh vực khoa học và kỹ thuật.[1]

Huy hiệu của OIC gồm ba yếu tố hầu hết là Kaaba, Trái Đất và Trăng lưỡi liềm, biểu lộ dự liệu và thiên chức của tổ chức triển khai .Ngày 5 tháng 8 năm 1990, 45 bộ trưởng liên nghành ngoại giao của những vương quốc thành viên OIC trải qua Tuyên bố Cairo về Nhân quyền trong Hồi giáo nhằm mục đích đóng vai trò như một hướng dẫn cho những vương quốc thành viên trong những sự vụ về nhân quyền thích hợp nhiều nhất hoàn toàn có thể với Sharia, hay luật Quran. [ 2 ]Liên minh nghị viện những vương quốc thành viên OIC ( PUOICM ) được xây dựng tại Iran vào năm 1999, có trụ sở tại Tehran. Chỉ có những thành viên của OIC mới có quyền làm thành viên của liên minh này. [ 3 ]

Trong tháng 6 năm 2008, OIC tiến hành tái xét chính thức hiến chương của mình. Hiến chương được tái xét này có mục đích xúc tiến nhân quyền, các quyền tự do cơ bản, và thiện chính trong toàn bộ các quốc gia thành viên. Bản hiến chương này cũng loại bỏ hoàn toàn đề cập đến Tuyên bố Cairo về Nhân quyền trong Hồi giáo. Trong bản hiến chương này, OIC lựa chọn ủng hộ Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền và pháp luật quốc tế.[4][không khớp với nguồn]

Ngày 28 tháng 6 năm 2011, trong phiên họp thứ 38 của Hội đồng Bộ trưởng Ngoại giao (CFM) tại Astana, Kazakhstan, tổ chức đổi danh xưng từ Tổ chức Hội nghị Hồi giáo sang danh xưng hiện tại.[5] OIC đồng thời cũng đổi biểu trưng.

Quốc gia thành viên[sửa|sửa mã nguồn]

Biểu đồ biểu lộ những quan hệ giữa những tổ chức triển khai đa vương quốc của trong số những thành viên Tổ chức Hợp tác Hồi giáo ( Syria bị đình chỉ tư cách thành viên trong mọi tổ chức triển khai trong biểu đồ do nội chiến ) .Tổ chức Hợp tác Hồi giáo có 57 thành viên, 56 trong số đó cũng là vương quốc thành viên của Liên Hiệp Quốc. Một số vương quốc, đặc biệt quan trọng là tại khu vực Tây Phi không có hầu hết dân cư là người Hồi giáo. Một vài vương quốc có dân số Hồi giáo đáng kể như Nga và Xứ sở nụ cười Thái Lan có tư cách vương quốc quan sát viên, trong khi Ấn Độ và Ethiopia không phải là thành viên .

OIC lập ra Tuyên bố Cairo về Nhân quyền trong Hồi giáo.[2] Những người ủng hộ tuyên bố rằng nó không thay thế mà bổ sung cho Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền, Điều 24 viết rằng “toàn bộ quyền lợi và tự do trong Tuyên bố này lệ thuộc Shari’ah Hồi giáo” và Điều 25 ghi rằng “Shari’ah Hồi giáo là nguồn tham chiếu duy nhất để giải thích hoặc làm rõ bất kỳ điều khoản nào trong Tuyên bố này.” Các nỗ lực để Tuyên ngôn được Hội đồng Nhân quyền Liên Hợp Quốc thông qua vấp phải sự chỉ trích ngày càng tăng, do nó mâu thuẫn với Tuyên ngôn Quốc tế về Nhân quyền, trong đó có chỉ trích từ các tổ chức Hồi giáo tự do.[6] Những người chỉ trích CDHR phát biểu rằng nó là “thủ thuật và đạo đức giả,” “có ý đồ nhằm phai nhạt, nếu không phải là loại trừ hoàn toàn, các quyền dân sự và chính trị được luật pháp quốc tế bảo vệ” và các nỗ lực nhằm “phá vỡ các nguyên tắc này [về tự do và bình đẳng].”[7][8][9]

Tổ chức Theo dõi Nhân quyền cho rằng OIC ” đấu tranh ngoan cường ” và thành công xuất sắc trong Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc nhằm mục đích bao che cho những vương quốc trước những chỉ trích, ngoại trừ chỉ trích nhằm mục đích vào Israel. Chẳng hạn khi những chuyên viên báo cáo giải trình về những vi phạm nhân quyền trong Nội chiến Liban 2006, những vương quốc OIC kịch liệt phản đối những chuyên viên cả gan vượt ra ngoài những vi phạm của Israel để bàn luận về vi phạm của Hezbollah. OIC nhu yếu Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc nên thao tác mang tính hợp tác với những chính phủ nước nhà lạm dụng thay vì chỉ trích họ. [ 10 ] [ 11 ]Sau khi một tờ báo Đan Mạch đăng tranh biếm họa Muhammad vào tháng 9 năm 2005, Hội nghị Thượng đỉnh Hồi giáo vào tháng 12 năm 2005 chỉ trích việc phát hành biếm họa, khiến yếu tố được phủ sóng rộng hơn trên tiếp thị quảng cáo những vương quốc Hồi giáo. Các cuộc biểu tình đấm đá bạo lực sau đó khắp quốc tế Hồi giáo khiến một số ít người thiệt mạng. [ 12 ]Tháng 3 năm 2012, Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc tổ chức triển khai phiên đàm đạo tiên phong về tẩy chay dựa trên thiên hướng tình dục và bản sắc giới tính. [ 13 ] Đại biểu của Pakistan phát biểu trước phiên họp nhân danh Tổ chức Hợp tác Hồi giáo, kịch liệt phản đối cuộc luận bàn và đặt yếu tố khái niệm thiên hướng tình dục mà ông cho rằng được sử dụng để thực thi ” hành vi dâm loạn … chống lại giáo lý cơ bản của những tôn giáo khác nhau, trong đó có Hồi giáo “. Hầu hết những vương quốc Ả Rập và một số ít vương quốc châu Phi sau đó rời khỏi phiên họp. [ 14 ] [ 15 ] [ 16 ] Tuy vậy, những thành viên OIC là Albania, Gabon, Guinea-Bissau, và Sierra Leone đã ký kết một Tuyên bố của Liên Hiệp Quốc ủng hộ những quyền hạn của người LGBT tại Đại hội đồng. [ 17 ] [ 18 ]Năm 1999, OIC trải qua Công ước OIC về Chiến đấu với chủ nghĩa khủng bố quốc tế. [ 19 ] Điều 1 của Công ước này diễn đạt ” bất kể hành vi hoặc rình rập đe dọa đấm đá bạo lực được triển khai bằng vũ khí, hoặc cùng những phương tiện đi lại khác, rình rập đe dọa nhân phẩm, chiếm cứ hay chiếm đoạt gia tài công hoặc tư, hay rình rập đe dọa tính không thay đổi, toàn vẹn chủ quyền lãnh thổ, thống nhất chính trị hoặc chủ quyền lãnh thổ của một vương quốc. ” Tổ chức Theo dõi Nhân quyền cho rằng định nghĩa này là mơ hồ, có nhiều điều nằm ngoài ý niệm được chấp thuận đồng ý phổ cập về khái niệm khủng bố. Tổ chức Theo dõi Nhân quyền cho rằng nó gán cho, hoàn toàn có thể được sử dụng để gán nhãn khủng bố cho những hành vi bộc lộ, liên hiệp hoặc hội họp độc lập. [ 20 ] Trong một hội nghị tại Malaysia vào tháng 4 năm 2002, những đại biểu thất bại trong việc đạt được một định nghĩa về chủ nghĩa khủng bố, tuy nhiên họ bác bỏ cuộc chiến đấu của người Palestine với Israel là khủng bố, chỉ trích Israel là khủng bố nhà nước. [ 21 ] Trong hội nghị bộ trưởng liên nghành ngoại giao Hồi giáo thứ 34 34 th Islamic Conference of Foreign Ministers ( ICFM ) vào tháng 5 năm 2007, những đại biểu xác lập ám ảnh lo âu Hồi giáo là ” dạng tệ nhất của chủ nghĩa khủng bố “. [ 22 ]OIC chỉ trích Vương Quốc của nụ cười về lạm dụng nhân quyền tại những tỉnh Pattani, Yala, và Narathiwat có hầu hết dân cư là người Hồi giáo. Ngày 18 tháng 10 năm 2005, Tổng thư ký Ihsanoglu lên tiếng quan ngại về xung đột tiếp nối tại miền Nam Đất nước xinh đẹp Thái Lan ” cướp đi sinh mạng của người dân vô tội và buộc dân cư địa phương phải di cư khỏi quê nhà của họ “. [ 23 ] Ấn Độ chỉ trích OIC do tổ chức triển khai đề cập những bộ phận của Kashmir là ” Ấn Độ chiếm cứ “. [ 24 ] Mặc dù Ấn Độ có khoảng chừng 12 % dân cư Hồi giáo toàn thế giới, tuy nhiên vương quốc này bị Pakistan ngăn cản gia nhập OIC. [ 24 ] [ 25 ] [ 26 ]Hội nghị hượng đỉnh năm năm trước của OIC tại Thành Phố New York kết thúc mà không trải qua được bất kể nghị quyết hay Tóm lại nào, nguyên do là Ai Cập, Iran và Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất nhu yếu vô hiệu thuật ngữ ” Quốc gia Síp Thổ Nhĩ Kỳ ” khi ám chỉ đến Cộng hòa Thổ Nhĩ Kỳ Bắc Síp có vị thế quan sát viên trong tổ chức triển khai. [ 27 ] [ 28 ] [ 29 ]

Hội nghị thượng đỉnh Hồi giáo có sự hiện hữu của những quốc vương và nguyên thủ vương quốc và cơ quan chính phủ của những vương quốc thành viên, được nhóm họp mỗi ba năm. Hội nghị thượng đỉnh Hồi giáo ra quyết định hành động chủ trương và chỉ huy về hàng loạt những yếu tố tương quan đến triển khai những tiềm năng lao lý tại Hiến chương và nhìn nhận những yếu tố khác tương quan đến những vương quốc thành viên và hội đồng. [ 30 ]

Hội nghị Ngoại trưởng Hồi giáo được tổ chức mỗi năm một lần để kiểm tra một báo cáo tiến triển về thi hành các quyết định của tổ chức trong khuôn khổ chính sách được Hội nghị thượng đỉnh Hồi giáo xác định.

Tổng thư ký được Hội đồng Ngoại trưởng bầu ra, có nhiệm kỳ 5 năm, được tái cử một lần. Tổng thư ký được bầu từ công dân của những vương quốc thành viên theo nguyên tắc phân chia công minh về địa lý, luân phiên và thời cơ bình đẳng cho hàng loạt những vương quốc thành viên có chăm sóc đến năng lượng, tính chính trực và kinh nghiệm tay nghề. [ 31 ]Ban Thư ký thường trực là một cơ quan chấp hành của Tổ chức, được ủy thác thực thi những quyết định hành động của hai thể chế trên, đặt tại Jeddah, Ả Rập Xê Út .

Đại học Kỹ thuật Hồi giáo do OIC xây dựng tại Bangladesh

Cơ quan phụ trợ
  • Trung tâm Thống kê, Nghiên cứu và Đào tạo Kinh tế-Xã hội các Quốc gia Hồi giáo (SESRIC) tại Ankara, Thổ Nhĩ Kỳ.
  • Trung tâm Nghiên cứu Lịch sử, Nghệ thuật và Văn hóa Hồi giáo (IRCICA), tại Istanbul, Thổ Nhĩ Kỳ.
  • Đại học Kỹ thuật Hồi giáo, tại Dhaka, Bangladesh.
  • Trung tâm Hồi giáo về Phát triển Mậu dịch, tại Casablanca, Maroc.
  • Viện hàn lâm Fiqh Hồi giáo Quốc tế, tại Jeddah, Ả Rập Xê Út.
  • Ban Chấp hành Quỹ Đoàn kết Hồi giáo và Waqf của nó, tại Jeddah, Ả Rập Xê Út.
  • Đại học Hồi giáo tại Niger, tại Say, Niger.
  • Đại học Hồi giáo tại Uganda, tại Mbale, Uganda.
  • Cơ quan Giáo dục, Khoa học và Văn hóa Hồi giáo (ISESCO), tại Rabat, Maroc.
  • Tổ chức Phát thanh-Truyền hình các Quốc gia Hồi giáo (ISBO) và Thông tấn xã Hồi giáo Quốc tế (IINA), tại Jeddah, Ả Rập Xê Út
Cơ quan liên kết
  • Phòng Công thương Hồi giáo (ICCI), tại Karachi, Pakistan.
  • Diễn đàn Kinh tế Hồi giáo Thế giới (WIEF), tại Kuala Lumpur, Malaysia.
  • Tổ chức các Thủ đô và Thành phố Hồi giáo (OICC), tại Jeddah, Ả Rập Xê Út.
  • Liên đoàn thể thao của Đại hội Thể thao Đoàn kết Hồi giáo, tại Riyadh, Ả Rập Xê Út.
  • Hội đồng Hồi giáo về Trăng lưỡi liềm Quốc tế (ICIC), tại Benghazi, Libya.
  • Hiệp hội chủ tàu Hồi giáo (ISA), tại Jeddah, Ả Rập Xê Út.
  • Liên đoàn Thế giới các trường Ả Rập-Hồi giáo Quốc tế, tại Jeddah, Ả Rập Xê Út.
  • Hiệp hội Quốc tế các Ngân hàng Hồi giáo, tại Jeddah, Ả Rập Xê Út.
  • Hội nghị Diễn đàn Thanh niên Hồi giáo về Đối thoại và Hợp tác (ICYF-DC), tại Istanbul, Thổ Nhĩ Kỳ.
  • Đại hội đồng các Ngân hàng và Thể chế Tài chính Hồi giáo (CIBAFI), tại Manama, Bahrain.
  • Viện Tiêu chuẩn và Đo lường các Quốc gia Hồi giáo (SMIIC), tại Istanbul, Thổ Nhĩ Kỳ.[32]

Tổng thư ký[sửa|sửa mã nguồn]

Hội nghị Thượng đỉnh Hồi giáo[sửa|sửa mã nguồn]

Liên kết ngoài[sửa|sửa mã nguồn]

More on this topic

Comments

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Advertismentspot_img

Popular stories