Đại học Harvard – Wikipedia tiếng Việt

Related Articles

Viện Đại học Harvard (tiếng Anh: Harvard University), còn gọi là Đại học Harvard, là một viện đại học nghiên cứu tư thục, thành viên của Liên đoàn Ivy nằm ở Cambridge, Massachusetts, Hoa Kỳ. Với lịch sử, tầm ảnh hưởng và tài sản của mình, Harvard là một trong những viện đại học danh tiếng nhất thế giới.[8][9][10][11][12]

Được thành lập vào năm 1636 bởi Cơ quan Lập pháp Thuộc địa Vịnh Massachusetts và không lâu sau đó đặt theo tên của John Harvard – người đã hiến tặng của cải cho trường, Harvard là cơ sở học tập bậc cao lâu đời nhất Hoa Kỳ.[13] Mặc dù chưa bao giờ có mối quan hệ chính thức với bất kỳ giáo phái nào, Trường Đại học Harvard (Harvard College, sau này là trường giáo dục bậc đại học của Viện Đại học Harvard) trong thời kỳ đầu chủ yếu đào tạo các mục sư Kháng Cách thuộc hệ phái Tự trị Giáo đoàn. Chương trình học và thành phần sinh viên của trường dần dần trở nên có tính chất thế tục trong thế kỷ XVIII, và đến thế kỷ XIX thì Harvard đã nổi lên như một cơ sở văn hóa chủ chốt của giới tinh hoa vùng Boston.[14][15] Sau Nội chiến Hoa Kỳ, Charles W. Eliot trong nhiệm kỳ viện trưởng kéo dài nhiều năm của mình (từ 1869 đến 1909) đã chuyển đổi trường đại học này và các trường chuyên nghiệp liên kết với nó thành một viện đại học nghiên cứu hiện đại. Harvard là thành viên sáng lập Hiệp hội Viện Đại học Bắc Mỹ vào năm 1900.[16] James Bryant Conant lãnh đạo viện đại học này trong suốt thời kỳ Đại suy thoái và Chiến tranh thế giới thứ hai, sau chiến tranh bắt đầu cải cách chương trình học và mở rộng việc tuyển sinh. Trường Đại học Harvard trở thành cơ sở giáo dục dành cho cả nam lẫn nữ vào năm 1977 khi nó sáp nhập với Trường Đại học Radcliffe.

Viện Đại học Harvard được tổ chức triển khai thành 11 đơn vị chức năng học thuật – 10 phân khoa ĐH và Viện Nghiên cứu Cao cấp Radcliffe – với những khuôn viên nằm rải rác khắp vùng đô thị Boston : [ 17 ] khuôn viên chính rộng 209 mẫu Anh ( 85 ha ) nằm ở thành phố Cambridge, cách Boston chừng 3 dặm ( 4,8 km ) về phía tây-bắc ; Trường Kinh doanh và những cơ sở thể thao, gồm có Sân vận động Harvard, nằm bên kia sông Charles ở khu Allston của Boston ; còn Trường Y khoa, Trường Nha khoa và Trường Y tế Công cộng thì nằm ở Khu Y khoa Longwood. [ 7 ] Trong số những tổng thống Hoa Kỳ, có tám người là cựu sinh viên Harvard ; chừng 150 người được trao giải Nobel là sinh viên, giảng viên, hay nhân viên cấp dưới của viện ĐH này. Ngoài ra, có 62 tỉ phú hiện đang còn sống và 335 Học giả Rhodes, hầu hết sống ở Hoa Kỳ, là cựu sinh viên Harvard. [ 18 ] [ 19 ] Thư viện Viện Đại học Harvard cũng là thư viện ĐH lớn nhất ở Hoa Kỳ. [ 20 ] Tính đến tháng 6 năm 2013, tổng số tiền hiến khuyến mãi ngay mà Harvard có được là 32,3 tỷ đô-la, lớn hơn ở bất kỳ cơ sở học thuật nào trên quốc tế. [ 3 ]

Thời thuộc địa[sửa|sửa mã nguồn]

Bức phù điêu Trường Đại học Harvard của Paul Revere, năm 1767.

Harvard được thành lập vào năm 1636 theo sau cuộc bỏ phiếu của Cơ quan Lập pháp vùng Thuộc địa Vịnh Massachusetts. Ban đầu được gọi là New College hay “trường đại học ở New Towne”. Năm 1638, trường đại học này trở thành nơi có chiếc máy in đầu tiên được biết là có mặt ở Bắc Mỹ, do con tàu John of London chở từ Anh sang.[21][22] Năm 1639, trường được đổi tên thành Harvard College, theo tên mục sư John Harvard (1607-1638), một cựu sinh viên của Viện Đại học Cambridge ở Anh, người đã hiến tặng tài sản cho trường. John Harvard khi mất đã để lại cho trường 779 bảng Anh (một nửa gia sản của ông) và chừng 400 cuốn sách.[23]

Trong những năm đầu của mình, Trường Đại học Harvard đã đào tạo và giảng dạy nhiều mục sư Thanh giáo. [ 24 ] Chương trình học của trường dựa theo quy mô viện ĐH Anh – nhiều nhà chỉ huy ở vùng thuộc địa này từng theo học ở Viện Đại học Cambridge – với những môn học cổ xưa nhưng làm cho tương thích với triết lý Thanh giáo thông dụng lúc bấy giờ. Mặc dù chưa khi nào thuộc bất kể giáo phái nào, nhiều sinh viên tốt nghiệp từ Harvard ra đã trở thành mục sư cho những nhà thời thánh theo phái Giáo đoàn Tự trị và phái Nhất thể ở khắp vùng New England. [ 25 ] Một tập sách trình làng, xuất bản vào năm 1643, đã diễn đạt việc xây dựng trường ĐH này như thể để cung ứng lại mong ước ” thôi thúc và làm sống mãi sự học, nếu không thì sợ rằng sẽ để lại những mục sư thất học cho nhà thời thánh “. [ 26 ]Mục sư số 1 Boston bấy giờ là Increase Mather đã giữ chức hiệu trưởng từ năm 1685 đến 1701. Năm 1708, John Leverett trở thành hiệu trưởng tiên phong không phải là người thuộc giới tăng lữ ; đây là bước lưu lại sự chuyển mình của Trường Đại học Harvard khiến nó trở nên độc lập về mặt tri thức khỏi ảnh hưởng tác động của Thanh giáo .

Thế kỷ XIX[sửa|sửa mã nguồn]

Trong suốt thế kỷ XVIII, những ý tưởng sáng tạo của Thời kỳ Khai minh về sức mạnh của lý tính và ý chí tự do trở nên thông dụng trong giới mục sư theo Giáo đoàn Tự trị, khiến họ và giáo đoàn của họ ở trong thế stress với những nhóm theo thần học Calvin có quan điểm truyền thống cuội nguồn hơn. [ 27 ] Khi Giáo sư Thần học David Tappan qua đời vào năm 1803 và viện trưởng Harvard [ 28 ] Joseph Willard qua đời một năm sau đó, năm 1804, một cuộc đấu tranh đã nỗ ra trong quy trình tìm người thay thế sửa chữa. Henry Ware được chọn vào vị trí giáo sư thần học vào năm 1805, và Samuel Webber – một người theo khuynh hướng tự do – được chỉ định làm viện trưởng hai năm sau đó, lưu lại sự đổi khác từ thời kỳ những ý tưởng sáng tạo của chủ nghĩa truyền thống lịch sử là chủ yếu ở Harvard sang thời kỳ những ý tưởng sáng tạo của chủ nghĩa tự do theo lối của Jacobus Arminius. [ 27 ] [ 29 ]

[30]Bức tranh màu nước của Richard Rummell, năm 1906 .Năm 1846, những bài giảng về lịch sử dân tộc tự nhiên của Louis Agassiz được nghênh đón nồng nhiệt ở Thành Phố New York lẫn trong khuôn viên Trường Đại học Harvard. Cách tiếp cận của Agassiz duy tâm theo một cách trọn vẹn khác và đã đặt cơ sở cho ” sự tham gia vào Bản thể Thần tính ” của người Mỹ và năng lực hiểu ” những hiện thể tri thức “. Cách nhìn của Agassiz về khoa học phối hợp quan sát với trực giác và giả định rằng người ta hoàn toàn có thể chớp lấy được ” kế hoạch thần thánh ” trong toàn bộ những hiện tượng kỳ lạ. Quan điểm lưỡng nguyên về tri thức này tương thích với tư tưởng của chủ nghĩa hiện thực mang tính cảm quan kinh nghiệm tay nghề bắt nguồn từ hai triết gia Scotland Thomas Reid và Dugald Stewart, người có tác phẩm được đưa vào chương trình học của Harvard vào thời ấy. [ 31 ]Charles W. Eliot, làm viện trưởng quá trình 1869 – 1909, đã loại trừ khỏi chương trình học vị trí được ưu tiên của Ki-tô giáo trong khi được cho phép sinh viên tự chủ động. Mặc dù Eliot là nhân vật chủ chốt nhất trong việc thế tục hóa nền giáo dục ĐH Hoa Kỳ, ông hành vi không phải vì mong ước thế tục hóa giáo dục mà vì những niềm tin theo phe phái Nhất thể Tiên nghiệm ( Transcendentalist Unitarian ). Bắt nguồn từ William Ellery Channing và Ralph Waldo Emerson, những niềm tin này tập trung chuyên sâu vào phẩm cách và giá trị của thực chất con người, quyền và năng lực của mỗi người trong việc đảm nhiệm thực sự, và thần tính nằm trong mỗi người. [ 32 ]

Thế kỷ XX[sửa|sửa mã nguồn]

Trong suốt thế kỷ XX, khét tiếng quốc tế của Harvard ngày càng tăng khi những khoản tiền hiến Tặng nhận được ngày càng tăng và những giáo sư xuất sắc lan rộng ra phạm vi ảnh hưởng của viện ĐH. Số sinh viên theo học cũng tăng lên khi những trường sau đại học mới được thiết lập và ngôi trường ĐH dành cho việc giáo dục sinh viên bậc ĐH được lan rộng ra. Trường Đại học Radcliffe, được xây dựng vào năm 1879 như thể một trường chị em với Trường Đại học Harvard, trở thành một trong những trường số 1 dành cho phái đẹp ở Hoa Kỳ. [ 33 ] Harvard trở thành thành viên sáng lập Thương Hội Viện Đại học Bắc Mỹ vào năm 1900. [ 16 ]James Bryant Conant, giữ chức viện trưởng từ năm 1933 đến 1953, đã tạo sinh lực mới cho hoạt động học thuật phát minh sáng tạo và bảo vệ là nó có vị trí số 1 trong những cơ sở điều tra và nghiên cứu. Conant xem giáo dục ĐH như là nơi phân phối thời cơ cho những người có tài thay vì là quyền của những người giàu, từ đó ông biến hóa những chương trình để nhận diện, lôi cuốn, và tương hỗ những người trẻ có tài. Năm 1943, ông nhu yếu tập thể giảng viên đưa ra lời phát biểu dứt khoát về việc giáo dục tổng quát phải như thế nào, cả ở bậc trung học lẫn ĐH. Bản ” Báo cáo ” ( Report ) nhận được, xuất bản vào năm 1945, là một trong những tuyên ngôn có nhiều tác động ảnh hưởng nhất trong lịch sử dân tộc giáo dục Hoa Kỳ thế kỷ XX. [ 34 ]

Drew Gilpin Faust, giữ chức viện trưởng từ năm 2007 .Trong quá trình 1945 – 1960, chủ trương tuyển sinh được lan rộng ra để lôi cuốn sinh viên từ nhiều thực trạng khác nhau. Trường dành cho sinh viên bậc ĐH nay lôi cuốn sinh viên thuộc những tầng lớp trung lưu từ những trường công lập, chứ không phải chỉ đa phần lôi cuốn sinh viên từ một số ít trường dự bị ĐH ở New England ; có nhiều sinh viên Do Thái và Công giáo hơn được nhận, dù vẫn có ít sinh viên da đen, Hispanic, hay Á châu. [ 35 ]Sinh viên nữ vẫn học riêng ở Radcliffe, mặc dầu ngày càng có nhiều người lấy những lớp học ở Harvard. Ngoài ra, thành phần sinh viên bậc ĐH của Harvard vẫn đa phần là phái mạnh, cứ khoảng chừng bốn nam sinh theo học Trường Đại học Harvard thì có một nữ sinh theo học Radcliffe. Theo sau việc Harvard và Radcliffe khởi đầu tuyển sinh chung vào năm 1977, thành phần nữ sinh viên bậc ĐH tăng đều, phản ánh xu thế chung của giáo dục ĐH Hoa Kỳ. Các trường sau đại học của Harvard, vốn nhận sinh viên nữ và những nhóm sinh viên khác với số lượng lớn hơn, cũng đã trở nên có thành phần sinh viên phong phú hơn trong thời kỳ sau Chiến tranh quốc tế thứ hai. Năm 1999, Trường Đại học Radcliffe chính thức sáp nhập vào Viện Đại học Harvard và trở thành Viện Nghiên cứu Cao cấp Radcliffe .

Thế kỷ XXI[sửa|sửa mã nguồn]

Drew Gilpin Faust, Hiệu trưởng Trường Đại học Radcliffe, trở thành nữ viện trưởng tiên phong của Harvard vào năm 2007. Bà được chỉ định sau khi vị nhiệm kỳ trước đó là Lawrence Summers từ chức vào năm 2006. [ 36 ]

Cơ cấu viện ĐH[sửa|sửa mã nguồn]

Tòa nhà Littauer, Trường Quản lý Nhà nước John F. Kennedy .Viện Đại học Harvard hiện có những phân khoa ĐH sau đây :

  • Phân khoa Khai phóng và Khoa học (Faculty of Arts and Sciences), chịu trách nhiệm về hoạt động giáo dục ở
    • Trường Đại học Harvard (Harvard College, thành lập năm 1636), đào tạo sinh viên trong các chương trình bậc đại học.
    • Trường Sau đại học về Khai phóng và Khoa học (Graduate School of Arts and Sciences, 1872).
    • Trường Kỹ thuật và Khoa học Ứng dụng (Harvard School of Engineering and Applied Sciences, 2007; thành lập từ 1950 và đã có nhiều tên gọi khác nhau).
    • Phân khoa Giáo dục Thường xuyên (Harvard Division of Continuing Education), bao gồm Trường Harvard Mùa hè (Harvard Summer School, 1871) và Trường Harvard Mở Rộng (Harvard Extension School, 1910).
  • Trường Y khoa (Harvard Medical School, 1782)
  • Trường Thần học (Harvard Divinity School, 1816)
  • Trường Luật (Harvard Law School, 1817)
  • Trường Nha khoa (Harvard School of Dental Medicine, 1867)
  • Trường Kinh doanh (Harvard Business School, 1908)
  • Trường Sau đại học về Thiết kế (Harvard Graduate School of Design, 1914)
  • Trường Sau đại học về Giáo dục (Harvard Graduate School of Education, 1920)
  • Trường Sức khoẻ Công cộng (Harvard School of Public Health, 1922)
  • Trường Quản lý Nhà nước John F. Kennedy (John F. Kennedy School of Government, 1936)

Ngoài ra còn có Viện Nghiên cứu Cao cấp Radcliffe (Radcliffe Institute for Advanced Study).

Thư viện và viện kho lưu trữ bảo tàng[sửa|sửa mã nguồn]

Một tác phẩm điêu khắc của Henry Moore gần Thư viện Lamont .Hệ thống Thư viện Viện Đại học Harvard, TT là Thư viện Widener ở khu Harvard Yard, có hơn 80 thư viện riêng không liên quan gì đến nhau chứa hơn 15 triệu tài liệu. [ 37 ] Theo Thương Hội Thư viện Hoa Kỳ thì đây là thư viện ĐH lớn nhất Hoa Kỳ và là một trong những thư viện lớn nhất quốc tế. [ 20 ] Thư viện Khoa học Cabot, Thư viện Lamont, và Thư viện Widener là ba trong số những thư viện được sinh viên bậc ĐH ưa thích nhất do dễ tiếp cận và ở vào vị trí thuận tiện. Trong mạng lưới hệ thống thư viện của Harvard có những sách hiếm, bản thảo, và những bộ sưu tập đặc biệt quan trọng ; [ 38 ] Thư viện Houghton, Thư viện Lịch sử Phụ nữ Arthur và Elizabeth Schesinger, và Văn khố Viện Đại học Harvard là nơi hầu hết lưu giữ những tài liệu quý và hiếm ít đâu có. Bộ sưu tập tài liệu ngôn từ Đông Á lớn nhất bên ngoài Đông Á được tàng trữ tại Thư viện Harvard-Yenching .

Viện Bảo tàng Lịch sử Tự nhiên HarvardHarvard quản lý và điều hành 1 số ít viện kho lưu trữ bảo tàng thẩm mỹ và nghệ thuật, văn hóa truyền thống, và khoa học. Hệ thống Viện Bảo tàng Nghệ thuật Harvard có ba viện kho lưu trữ bảo tàng. Viện Bảo tàng Arthur M. Sackler có những bộ sưu tập thẩm mỹ và nghệ thuật cổ, châu Á, Hồi giáo, và Ấn Đô thời kỳ sau ; Viện Bảo tàng Busch-Reisinger tọa lạc nghệ thuật và thẩm mỹ Trung Âu và Bắc Âu ; còn Viện Bảo tàng Fogg thì tọa lạc thẩm mỹ và nghệ thuật Tây phương từ thời Trung cổ đến thời hiện tại, nhấn mạnh vấn đề đến thẩm mỹ và nghệ thuật Ý thời kỳ đầu Phục hưng, thẩm mỹ và nghệ thuật Anh thời tiền-Raphael, và thẩm mỹ và nghệ thuật Pháp thế kỷ XIX. Viện Bảo tàng Lịch sử Tự nhiên Harvard gồm có Viện Bảo tàng Khoáng chất Harvard, Viện Bảo tàng Thực vật Harvard, và Viện Bảo tàng Động vật Đối chiếu. Những viện kho lưu trữ bảo tàng khác gồm có Trung tâm Nghệ thuật Thị giác Carpenter, do Le Corbusier phong cách thiết kế, Viện Bảo tàng Khảo cổ và Nhân học Peabody chuyên về lịch sử vẻ vang văn hóa truyền thống và văn minh Tây Bán cầu, và Viện Bảo tàng Semitic tọa lạc những hiện vật khai thác được ở Trung Đông .

Nhân sự và thành phần sinh viên[sửa|sửa mã nguồn]

Harvard có hai cơ quan quản trị là Board of Overseers (Hội đồng Quản trị) và President and Fellows of Harvard College (còn gọi là Harvard Corporation). Hai cơ quan này có thẩm quyền bổ nhiệm Viện trưởng Viện Đại học Harvard. Viện trưởng đương nhiệm là Drew Gilpin Faust. Hiện Harvard có chừng 16.000 giảng viên và nhân viên,[39] trong số đó có chừng 2.400 giảng viên.[40]

Trong sáu năm vừa mới qua, tổng số sinh viên Harvard nằm trong khoảng chừng từ 19.000 đến 21.000. Harvard có 6.655 sinh viên trong những chương trình bậc ĐH, 3.738 sinh viên trong những chương trình sau đại học, và 10.722 sinh viên trong những chương trình chuyên nghiệp sau đại học. [ 41 ] [ 42 ] Sinh viên nữ chiếm 51 %, 48 %, và 49 % trong tổng số sinh viên bậc ĐH, sau đại học, và chuyên nghiệp. [ 41 ]

Trường Đại học Harvard nhận 27.500 đơn xin vào học khóa tốt nghiệp vào năm 2013, 2.175 được nhận (chiếm 8%), và 1.658 theo học (76%).[43] 95% sinh viên năm nhất từng nằm trong 10 sinh viên đứng đầu khóa ở trường trung học.[43] 88% sinh viên tốt nghiệp trong vòng 4 năm, 98% tốt nghiệp trong vòng 6 năm.[44] Đối với khóa sẽ tốt nghiệp đại học vào năm 2017, Trường Đại học Harvard chỉ nhận có 5.8% trong số các ứng viên nộp đơn.[45]

Harvard Yard

Khuôn viên chính của Harvard rộng 209 mẫu Anh (85 ha), trung tâm là Harvard Yard ở thành phố Cambridge, nằm cách khu trung tâm thành phố Boston chừng 3 dặm (4,8 km) về phía tây-tây bắc, và mở rộng ra khu Quảng trường Harvard ở chung quanh. Khu Harvard Yard có các tòa nhà hành chính và những thư viện chính của viện đại học, các khu học tập bao gồm Sever Hall và University Hall, Nhà thờ Memorial, và phần lớn các cư xá dành cho sinh viên năm nhất. Các sinh viên năm hai, ba, và tư sống trong 12 khu nhà nội trú; chín trong số này nằm ở phía nam Harvard Yard, dọc theo hoặc gần sông Charles, ba khu nhà còn lại vốn trước đây dành cho sinh viên Trường Đại học Radcliffe nằm trong khu dân cư cách Harvard Yard chừng nửa dặm về phía tây bắc ở khu Tứ giác (Quadrangle).

Trường Kinh doanh Harvard và nhiều trong số những cơ sở thể thao của viện ĐH, gồm có Sân vận động Harvard, nằm trong một khuôn viên rộng 358 mẫu Anh ( 145 ha ) nằm ở khu Allston, đối lập với Cambridge bên kia sông. Cầu John W. Weeks là cầu đi bộ bắc qua sông Charles, liên kết hai khuôn viên. Trường Y khoa Harvard, Trường Nha khoa Harvard, và Trường Y tế Công cộng nằm ở một khuôn viên rộng 21 mẫu Anh ( 8,5 ha ) ở Khu Học thuật và Y khoa Longwood, cách TT Boston chừng 3,3 dặm ( 5,3 km ) về phía tây nam và cách khuôn viên chính ở Cambridge chừng 3,3 dặm ( 5,3 km ) về phía nam. [ 7 ]Ngoài những khuôn viên chính ở Cambridge, Allston, và Longwood, Harvard còn chiếm hữu và quản lý và điều hành Vườn Bách thảo Arnold ( Arnold Arboretum ), ở khu Jamaica Plain của Boston ; Trung tâm Lưu trữ và Thư viện Nghiên cứu Dumbarton Oaks ( Dumbarton Oaks Research Library and Collection ) ở Washington, D.C. ; Rừng Harvard ở Petersham, Massachusetts ; Trạm Thực nghiệm Concord ( Concord Field Station ) ở Estabrook Woods, Concord, Massachusetts [ 46 ] và TT nghiên cứu và điều tra Villa I Tatti [ 47 ] ở Florence, Ý. Harvard cũng quản lý Trung tâm Harvard Thượng Hải ở Trung Quốc. [ 48 ]

Sân hoạt động HarvardTại Harvard có những cơ sở thể thao như Lavietes Pavillion, một hoạt động trường đa năng và là sân nhà của những đội bóng rổ của Harvard. Trung tâm Thể thao Malkin ( MAC ) vừa là tiện lợi thể dục thể thao ship hàng sinh viên của trường vừa là cơ sở vệ tinh cho những cuộc tranh tài liên trường. Tòa nhà năm tầng của MAC có hai phòng tim mạch, một hồ bơi tiêu chuẩn Olympic, một hồ bơi nhỏ cho môn thể dục nhịp điệu dưới nước và những môn khác, một tầng lửng dành cho những lớp học suốt cả ngày, một phòng tập xe đạp điện trong nhà, ba phòng tập thể hình, và ba sân tập thể dục hoàn toàn có thể sử dụng để chơi bóng rổ. MAC cũng phân phối dịch vụ giảng dạy cá thể và những lớp học đặc biệt quan trọng. MAC là sân nhà của những đội bóng chuyền, đấu kiếm, và wrestling của Harvard .

Weld Boathouse và Newell Boathouse là địa điểm tập luyện của các đội chèo thuyền nam và nữ. Đội chèo thuyền nam cũng sử dụng khu phức hợp Red Top ở Ledyard, Connecticut làm trại huấn luyện cho Harvard-Yale Regatta, cuộc đua thuyền hằng năm giữa Harvard và Yale khởi đầu từ năm 1852. Trung tâm Hockey Bright là sân nhà của các đội hockey của Harvard, còn Trung tâm Murr dành cho các đội quần vợt và bóng quần (squash), và là trung tâm chăm sóc sức khỏe cho vận động viên tất cả các môn thi đấu.

Đến năm 2006, Harvard có 41 đội tranh tài trong Bảng 1 liên trường ( ĐH ), đứng đầu list những ĐH thuộc Bảng 1 của Thương Hội Thể thao Đại học Quốc gia ( NCCA ) .Đối thủ của Harvard là Yale, toàn bộ những cuộc tranh tài giữa hai trường này đều kinh khủng, cao điểm là những cuộc tranh tài bóng bầu dục mùa thu mỗi năm, khởi đầu từ năm 1875, trở nên nổi tiếng đến nỗi khi nhắc đến nó người ta chỉ đơn giảin gọi là ” trận đấu “. Dù không còn được xem là đội bóng số một như một thế kỷ trước đây ( từng đoạt giải Rose Bowle năm 1920 ), Harvard và Yale đã tác động ảnh hưởng đáng kể trên phong thái tranh tài của giải .Lâu đời hơn giải Rose Bowl đến 23 năm là Harvard-Yale Regatta, những cuộc tranh tài giữa Harvard và Yale đều bắt nguồn từ giải này. Cuộc đua thuyền Harvard-Yale Regatta tổ chức triển khai hằng năm vào tháng Sáu trên sông Thames phía đông tiểu bang Connecticut. Đội Harvard được xếp vào một trong những đội chèo thuyền số 1 của vương quốc. Trong những môn thể thao khác, những đội tranh tài của Harvard cũng ở trong nhóm đầu như môn hockey trên băng ( đối thủ cạnh tranh chính là Cornell ), bóng quần, mới gần đây Harvard giành những thương hiệu vô địch môn đấu kiếm nam và nữ của NCAA. Harvard cũng giành ngôi vô địch của Thương Hội Đua thuyền Liên Đại học năm 2003 .

Cựu sinh viên[sửa|sửa mã nguồn]

Cựu tổng thống Hoa Kỳ Barack Obama, cựu sinh viên Trường Harvard ( ‘ 91 ) .Trong số những nhân vật nổi tiếng nhất từng theo học ở Harvard có những chính khách Hoa Kỳ như John Hancock, John Adams, John Quincy Adams, Rutherford B. Hayes, Theodore Roosevelt, Franklin Roosevelt, tổng thống thứ 35 của Hoa Kỳ John F. Kennedy, Al Gore, tổng thống thứ 43 của Hoa Kỳ George W. Bush, tổng thống thứ 44 của Hoa Kỳ Barack Obama và phu nhân Michelle Obama, toàn quyền Canada David Lloyd Johnston, những thủ tướng Canada Mackenzie King và Pierre Trudeau ; những người kinh doanh và nhà từ thiện Aga Khan IV và Bill Gates ; nhà từ thiện Huntington Hartford ; những tổng thống Mexico Felipe Calderón, [ 49 ] Carlos Salinas de Gortari và Miguel de la Madrid, tổng thống Chile Sebastián Piñera, tổng thống Colombia Juan Manuel Santos, tổng thống Costa Rica José María Figueres, tổng thống Đài Loan Mã Anh Cửu, thủ tướng Nước Singapore Lý Hiển Long, thủ tướng Israel Benjamin Netanyahu và quản trị Tối cao Pháp viện Israeli Aharon Barak, tổng thống Peru Alejandro Toledo, thủ tướng Albania Fan S. Noli, tổng thư ký Liên Hiệp Quốc Ban Ki-moon ; triết gia Henry David Thoreau, những nhà văn Ralph Waldo Emerson và William S. Burroughs, nhà giáo dục Harlan Hanson, nhà thơ Wallace Stevens, T. S. Eliot và E. E. Cummings ; chỉ huy dàn nhạc Leonard Bernstein, danh cầm violon Yo Yo Ma, danh hài Conan O’Brien ; những diễn viên Fred Gwynne, Jack Lemmon, Natalie Portman, Mira Sorvino, Ashley Judd, Tatyana Ali, Elisabeth Shue, Rashida Jones, Scottie Thompson, Hill Harper, Matt Damon và Tommy Lee Jones ; đạo diễn Darren Aronofsky, Mira Nair, Whit Stillman, và Terrence Malick ; kiến trúc sư Philip Johnson ; những nhạc sĩ Rivers Cuomo, Tom Morello, và Gram Parsons ; nhà soạn nhạc Ryan Leslie, người sáng lập Facebook Mark Zuckerberg, nhà lập trình Richard Stallman, danh thủ bóng bầu dục Ryan Fitzpatrick, danh thủ bóng rổ Jeremy Lin và lãnh tụ dân quyền W. E. B. Du Bois .

Trong văn học thẩm mỹ và nghệ thuật[sửa|sửa mã nguồn]

Nhờ có vị trí TT trong giới tinh hoa nước Mỹ, Harvard thường được chọn làm toàn cảnh cho nhiều tác phẩm văn học, kịch nghệ, điện ảnh cũng như trong những nghành văn hóa truyền thống khác .

Love Story (Chuyện tình), xuất bản năm 1970, của Erich Segal, cựu sinh viên Harvard và là giáo sư môn văn chương cổ điển ở Yale, viết về mối tình lãng mạn giữa một sinh viên luật Harvard con nhà dòng dõi (do Ryan O’Neal thủ diễn) với một nữ sinh viên âm nhạc vào Radcliffe nhờ học bổng (Ali MacGraw). Cả cuốn tiểu thuyết và cuốn phim đều thấm đẫm những hình ảnh thơ mộng của Cambridge.[50] Trong những năm gần đây, ở Harvard vẫn có lệ mỗi năm cho chiếu phim Love Story vào dịp đón tiếp tân sinh viên. Các tác phẩm khác của Erich Segal như The Class (1985) và Doctors (1988) cũng có các nhân vật chính là sinh viên Harvard.

Tòa nhà Massachusetts .

Harvard cũng xuất hiện trong nhiều xuất phẩm điện ảnh ở Mỹ như Stealing Harvard, Legally Blonde, Gilmore Girls, Queer as Folk, The Firm, The Paper Chase, Good Will Hunting, With Honors, How High, Soul Man, 21, và Harvard Man. Kể từ lúc Love Story được dựng thành phim với bối cảnh Harvard thập niên 1960 cho đến phim The Great Debaters thực hiện năm 2007, Harvard không cho phép quay phim bên trong các tòa nhà; hầu hết các cảnh quay đều thực hiện tại những địa điểm có khung cảnh giống Harvard như ở Toronto, hoặc các viện đại học như UCLA, Trường Đại học Wheaton, hay Viện Đại học Bridgewater State, mặc dù cảnh quan ngoài trời và các cảnh quay từ trên cao khuôn viên Harvard ở Cambridge vẫn thường được sử dụng.[51] Phim Legally Blonde có những cảnh quay trước Thư viện Widener của Harvard nhưng không chịu sử dụng sinh viên Harvard làm diễn viên quần chúng vì trang phục của họ trông “không giống Harvard”.[52] Cảnh quay lễ tốt nghiệp trong phim With Honors thực hiện tại trước Thính phòng Foellinger của UIUC.

Nhiều cuốn tiểu thuyết lấy bối cảnh Harvard hoặc có các nhân vật chính liên quan đến Harvard. Robert Langdon, nhân vật chính trong các tác phẩm The Da Vinci Code (Mật mã Da vinci) và Angels and Demons của Dan Brown được miêu tả là “giáo sư môn nghệ thuật biểu trưng” (mặc dù “nghệ thuật biểu trưng” – symbolgoy – không phải là tên chính xác của bất kỳ môn học nào).[53] Pamela Thomas-Graham, nhân vật chính trong một bộ tiểu thuyết trinh thám (Blue Blood, Orange Crushed, và A Darker Shade of Crimson) là một giáo sư Harvard người Mỹ gốc Phi. Trong số các tiểu thuyết nổi tiếng có nhân vật chính là sinh viên Harvard phải kể đến cuốn The Sound and the Fury (Âm thanh và Cuồng nộ) của William Faulkner, và Prozac Nation của Elizabeth Wurtzel. Cựu nhân viên CIA Wyman Ford trong TyrannosaurBlasphemy của Douglas Preston cũng là cựu sinh viên Harvard.

Cũng mượn khung cảnh Harvard là loạt phim truyền hình rất được ưa thích của Hàn Quốc Love Story in Harvard (“Chuyện tình Harvard”, đã chiếu ở Việt Nam),[54] thực hiện những cảnh quay ở Viện Đại học Nam California.

Ở Nước Ta cũng có một tiểu thuyết kể về tham vọng của một cô gái luôn muốn được du học tại Mỹ, mà đơn cử là Harvard. Đó là ” Tớ thích cậu hơn cả Harvard ” của Lan Rùa .

Những nhận xét về Harvard[sửa|sửa mã nguồn]

Tượng John Harvard, ở Harvard Yard

Năm 1893, sách hướng dẫn của Baedeker gọi Harvard là “học viện lâu đời nhất, giàu nhất, và nổi tiếng nhất ở Mỹ.” Hai chi tiết đầu đến nay vẫn còn chính xác; nhưng chi tiết thứ ba thì đang bị tranh cãi.[55] Đến năm 2007, Harvard vẫn đứng đầu trong tất cả bảng xếp hạng các viện đại học trên thế giới của THES-QS University Rankings,[56] và Academic Ranking of World Universities. Năm 2007, tờ U.S. News & World Report cũng xếp Harvard đầu bảng “các viện đại học trong nước”.[57]

Tuy nhiên, Harvard cũng là mục tiêu của không ít chỉ trích, bị phê phán về tình trạng “lạm phát điểm số” giống các cơ sở giáo dục đại học khác.[58] Sau những chỉ trích từ các phương tiện truyền thông, Harvard hạn chế hạng danh dự từ 90% trong năm 2004 xuống còn 60% năm 2005, và tỏ ra chọn lọc hơn khi chỉ ban tặng các danh hiệu danh dự “John Harvard Scholar” cho nhóm 5% sinh viên đứng đầu lớp và “Harvard College Scholar” cho nhóm 5% kế cận – với điểm trung bình tối thiểu là 3.8.[59][60][61][62] Quỹ Carnegie Thúc đẩy Hoạt động Giảng dạy, tờ The New York Times, và một số sinh viên lên tiếng chỉ trích Harvard đã phụ thuộc vào các trợ giảng trong một số môn học trong chương trình cử nhân; theo họ, điều này sẽ ảnh hưởng xấu đến chất lượng đào tạo.[63][64] Một bài viết đăng trên tờ New York Times cho thấy tình trạng này cũng phổ biến tại một số viện đại học thuộc Liên đoàn Ivy.

Tờ Globe cho đăng kết quả khảo sát của Consortium on Financing Higher Education (COFHE) đối với 31 viện đại học hàng đầu,[65] trình bày những vấn đề như tính sẵn sàng của ban giảng huấn, chất lượng giảng dạy, chất lượng tham vấn, đời sống xã hội ở trường học, và tình cảm cộng đồng kể từ năm 1994. Tờ Harvard Crimson cũng đưa ra những phê phán tương tự.[66][67] Theo trích dẫn của Harvard Crimson, Hiệu trưởng Trường Đại học Harvard là Benedict Gross tỏ ra quan tâm đến các vấn đề COFHE đã nêu, và hứa sẽ cải thiện tình hình.[68] Cựu viện trưởng Viện Đại học Harvard là Larry Summer nhận xét, “Tôi nghĩ vấn đề quan trọng duy nhất là mối quan hệ giữa ban giảng huấn và sinh viên, chúng ta đã để quá nhiều sinh viên cao học tham gia giảng dạy. Các lớp học quá đông đến nỗi giảng viên không biết tên sinh viên. Ít người có cơ hội trải nghiệm phương pháp học tập tích cực như vào phòng thí nghiệm, thảo luận trong lớp, đối thoại tại các hội nghị chuyên đề, hoặc làm việc theo nhóm trong văn khố.”[69]

  • Hoerr, John, We Can’t Eat Prestige: The Women Who Organized Harvard; Temple University Press, 1997, ISBN 1-56639-535-6
  • John T. Bethell, Harvard Observed: An Illustrated History of the University in the Twentieth Century, Harvard University Press, 1998, ISBN 0-674-37733-8
  • Harry R. Lewis, Excellence Without a Soul: How a Great University Forgot Education (2006) ISBN 1-58648-393-5
  • John Trumpbour, ed ., How Harvard Rules. Reason in the Service of Empire, Boston: South End Press, 1989, ISBN 0-89608-283-0
  • Story, R. The Forging of an Aristocracy: Harvard and the Boston Upper Class,1800-1870, Middletown, CT: Wesleyan University Press, 1981

Liên kết ngoài[sửa|sửa mã nguồn]

More on this topic

Comments

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Advertismentspot_img

Popular stories