Thực hư ma chài

Related Articles

Thứ Ba 04/08/2009, 10 : 12 ( GMT + 7 )Ma chài như thế nào, người ta không lý giải được, người nào bị ma chài thì phải cúng, phải giải mới khỏi được …

Ma chài như thế nào, người ta không lý giải được, người nào bị ma chài thì phải cúng, phải giải mới khỏi được. Tuy nhiên, nhiều người cúng cũng chẳng khỏi, còn bệnh thì nặng thêm… 

I. Nguyễn Xuân Quang là cháu rể gọi tôi bằng cậu, theo đạo Thiên chúa giáo không tin trên đời này có chuyện ma quỉ. Nhà Quang hiện ở xã Phúc Khoa, Tân Uyên, Lai Châu có một chiếc máy xúc, trước Tết người ta thuê Quang lên Pa Tần (Lai Châu) san gạt mặt bằng đồn biên phòng 303 xã Nậm Tiến.

Quang kể : Trước lúc cháu lên có một đội làm khu công trình trên đó, sau khi triển khai xong khu công trình họ đã rút đi hết, nhưng cậu lái máy xúc người Tuyên Quang thì cứ quẩn quanh không muốn về, sống vạ vật lúc ở lán của chúng cháu, lúc lại vào nhà dân. Cháu hỏi : Đơn vị chuyển đi rồi mày ở đây làm gì ? Nó đáp : Em chưa thể về được, còn một số ít việc em chưa làm xong … Nó cứ vấn đáp ngẩn ngơ như vậy. Cháu hỏi mấy người ở đây, họ bảo : Thằng ấy chắc bị con gái người Mảng chài rồi. Chưa thể về được đâu, khi chưa giải được con ma chài trong người nó. Hôm cháu rút máy xuống nó vẫn còn ở trên đó, Tết cũng chẳng về. Quang kể tiếp : Cách đây hai tháng có hai người đi xe máy vào nhà cháu, một người tên là Khâm, nói ở TP Tỉnh Lào Cai đi tìm thầy giải bùa chài cho thằng cháu bị con gái dân tộc bản địa Lự ở Tam Đường chài, người cứ ngơ ngẩn như bị ma ám. Cháu bảo : Nghe mọi người nói ở đây có bà Hoa Bàn, người Dáy ở bản Nậm Bon và ông Sòi người Lào ở bản Phai Pết giải được ma chài, những anh đến đó hỏi xem …

II. Nghe mọi người đồn vợ Sừn Văn Pháng, người Khơ Mú ở bản Nà Lại là Lường Thị Lự bị ma chài, không ăn không ngủ từ năm ngoái đến nay đã đi chữa chạy khắp nơi nhưng không khỏi. Tôi tìm đến nhà Pháng, cả hai vợ chồng Pháng ở nhà. Gọi là nhà cho oai, thực ra đó chỉ là túp lều thấp lè tè kê vừa đủ chiếc giường, chỉ chừa lại một lối đi, vách nứa thưa hếch hoác, mùa mưa trong nhà và ngoài sân đều ướt như nhau. Nhà không có một thứ gì đáng giá trăm ngàn đồng.

Vợ Pháng vừa đi hái chè thuê về người gầy như cái que củi, khuôn mặt như người mất hồn ngơ ngác nhìn tôi. Pháng bảo : Vợ cháu đấy, vợ cháu là người Thái ở trong Mường Khoa, bị bệnh từ năm ngoái chú ạ. Chẳng biết bệnh gì, trong đầu như có con gì bò đi bò lại, đau lắm. Cháu bán một nếp nhà vừa xẻ về chưa dựng, rồi lợn gà cắm cả ruộng để lấy tiền chữa chạy cho vợ. Cháu đưa vợ đến những bệnh viện Than Uyên, Lai Châu, Tỉnh Lào Cai rồi sang tận Hà Khẩu-Trung Quốc khám bệnh, chụp cắt lớp xem trong đầu có con gì mà cứ bò đi bò lại như vậy. Chẳng thấy cái gì, những bác sĩ đều bảo vợ cháu chẳng có bệnh gì. Chịu, chẳng hiểu nổi. Chẳng có bệnh gì sao đầu lại đau như vậy, lại như có con gì bò đi bò lại ? Nghe người ta bảo hay vợ mày bị ma chài ? Pháng thở dài ngán ngẩm : Cháu bán sạch lợn gà, trâu bò lấy tiền đưa vợ đến những nhà thầy cúng nhờ họ gỡ bùa chài trong đầu vợ cháu ra. Cháu không tin vợ cháu bị ma chài, nhưng không đưa vợ đi thì vợ bảo cháu không thương vợ, khổ thế …

Nghe Pháng kể đã đưa vợ đến nhà các thầy cúng ở trong xã Phúc Khoa và Mường Khoa như ông Phạp, Trô, Chánh rồi bà Vá ở xã Phúc Than (Than Uyên) đều không khỏi. Nghe nói ở Mường Giôn- Quỳnh Nhai có thầy cúng cao tay chữa được ma chài vợ chồng Pháng lại bán hết lúa non, lúa già khăn gói ra đi.

Ở Mường Giôn thầy cúng vừa đắp thuốc lên đầu vừa cho uống thuốc giải bùa một tuần không khỏi, thầy bảo : Con ma chài này to lắm, tôi không lấy nó ra được, tôi xin ra mắt đến nhà thầy dạy tôi, người ấy hoàn toàn có thể lấy ra được … Theo địa chỉ thầy Mường Giôn ra mắt, vợ chồng Pháng quay lại Quỳnh Nhai, rồi lên Sơn La, sau cuối đến thầy Phái Tinh, thầy này cũng bó tay. Pháng buồn rầu bảo tôi : Cháu không tin vợ cháu bị ma chài, nhưng vợ cháu bị bệnh gì thì bác sĩ không tìm ra, cháu đành để vợ ở nhà, chết cũng chịu, chẳng có tiền đưa vợ cháu đi nữa. Vợ Pháng gần đây mới ăn được, người đã hồi lại nhưng vẫn còn yếu lắm. Pháng cho vợ đi làm cho đỡ buồn chân chân tay. Nhà chỉ có ít ruộng, làm mấy buổi là hết, theo mọi người đi hái chè thuê, kiếm được đồng nào hay đồng ấy, ngồi ở nhà căng thẳng mệt mỏi thêm. Tôi hỏi Lự giờ đây đầu óc thế nào rồi, còn đau nữa không ? Lự phủ nhận bảo tôi : Cháu không còn đau như trước nữa, nhưng con sâu thì cứ bò trong đầu cháu chú ạ, giờ đây bò ít hơn … Tôi hỏi : Theo cháu, có ma chài không ? Lự nhìn tôi không đáp.

III. Tôi tìm đến nhà bà Sừn Thị Hoa nhà nằm gần cầu Hô Be. Bà là một thầy cúng nổi tiếng ở khu vực Tân Uyên đã được nhiều người mời về nhà cúng ma, gỡ ma chài, trong đó có người tận Nam Định lên tận nơi đón bà về. Rất may bà Hoa đang có nhà, giọng bà khàn khàn hỏi tôi đến có việc gì thế? Tôi nói rằng: Em có một đứa cháu trai đi làm trên Pa So, Pa Tần trên Phong Thổ, Lai Châu. Nó đã về nhà mấy tháng nay, nhưng chả hiểu sao người cứ ngơ ngẩn như bị ma ám, không đi làm cứ vơ vẩn hết trong nhà lại ra sân, thỉnh thoảng lại xin tiền lên Phong Thổ…

Bà Hoa hỏi tôi thằng cháu có vợ chưa ? Chưa à, chắc nó bị con gái Thái ở Pa So chài rồi. Ở trên ấy con gái Thái chài giỏi lắm đấy, nhiều người bị họ chài rồi. Tôi bảo : Em muốn đón chị xuống Yên Bái cúng cho đứa cháu. Bà Hoa khước từ : Chưa biết con ma ấy thế nào, anh lấy cái áo của cháu nó lên đây để tôi xem thế nào đã. Phải là áo của nó đã mặc rồi, áo đã giặt cũng được, áo chưa giặt cũng được …

Chúng tôi đang nói chuyện thì ông chồng của bà Hoa tên là Phàn Văn Bàn đi thăm ruộng về, ông ngồi lặng lẽ nghe chúng tôi nói chuyện. Tôi hỏi bà Hoa: Chị đã cúng và gỡ ma chài cho bao nhiêu người rồi, gần đây có ai đến nhờ chị gỡ ma chài không? Bà Hoa chẳng ngần ngại cho biết: Ây dà, nhiều lắm, không nhớ được hết đâu cả người Thái, người Mèo đấy, tôi biết cúng từ lúc hơn ba mươi tuổi kia. Gần đây tôi mới gỡ ma chài cho cháu Hùng ở xã Quang Kim, huyện Bát Xát đấy. Nó ở bãi vàng về, bị ma rừng làm cứ đi lang thang. Cúng xong là khỏi. Mới bị cúng thì khỏi, còn để lâu không khỏi được đâu…

Tôi hỏi một số ít người bà Hoa đã cúng cho, mọi người đều bảo : Bà Hoa không lấy tiền công của ai quá 60 ngàn đồng. Bà đi cúng và gỡ ma chài cho mọi người như thể làm “ việc thiện ”, ai trả công bà thế nào cũng được. Bởi thế ai cũng tỏ ra quí và tin bà …

Tôi lại hỏi: Để biết cúng và gỡ được ma chài chị phải học ai chứ? Bà Hoa lắc đầu: Chị tự khắc biết thôi, sau một lần ốm sắp chết, bố chồng chị là Sừn Văn Quỳnh trước kia là thầy cúng nhập vào người chị, bắt chị lội suối, đêm ngủ trên nóc nhà, tắm lửa đang cháy cao, hai tay xúc than đỏ…không biết đau. Mọi người ở đây bảo chị: Nó không còn là người nữa, nó là ma nhập rồi mới làm được như thế. Chị ốm khoảng ba tháng đấy, người gầy lắm, không ăn được gì chỉ ăn cơm chan với nước lã thôi. Khi khỏi ốm thì tự biết cúng thôi. Bố chồng chị không nhập được vào con trai mà nhập vào con dâu đấy…Tôi hỏi: Tại sao ông ấy không nhập vào con trai? Ông Bàn cười, bảo tôi: Tại mình hay ăn thịt chó quá, nên bố không nhập được… Ông Bàn chỉ vợ: Bà này hồi ấy ốm tưởng chết, đêm toàn ngủ trên nóc nhà rồi đi lại lung tung tưởng chết…

Bà Hoa khoe với tôi : Chị vừa đi chữa cho mấy người Tàu ở Hà Khẩu đấy. Thấy mình sang chơi, mấy dân cư có người nhà ốm lấy áo cho chị xem, chị cúng khỏi mà. Mới đây thôi có người ở tận Tỉnh Nam Định đến đón chị xuống đến cúng cho ông tên là Tảo, 62 tuổi bị ma lính là đồng đội nhập vào, cứ đi là ngã. Chị cúng khỏi cho ông ấy, ông còn cho chị cái điện thoại thông minh đấy … Tôi hỏi chị : Ông Tảo ở xã nào ? Chị phủ nhận : Không biết đâu. Người ta lên đây đón chị, cả đi và về hết 5 ngày mà …

More on this topic

Comments

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Advertismentspot_img

Popular stories